Hôm trước đi đám nói Kiên. Mới có đám nói thôi mà nó làm trầm trọng như bầu cử tổng thống Mỹ, hét lên trong điện thoại bắt mình phải có mặt ở nhà nó 4h45 sáng. Mình chặc lưỡi, chẳng lẽ hai cô cậu này không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa để cùng nhau tạm biệt đại dương mênh mông để dời đến cái hồ cá nhỏ xíu chật chội đó ?
Thôi kệ, đây cũng là dịp mình học hỏi công nghệ làm đám nói của nhà Kiên để đợt dời nhà của mình cũng trơn tru hơn. Đợt di cư của thế hệ 8x đang diễn ra khắp mọi nơi, mình không thể đứng bên lề được.
Kiên bây giờ chững chạc hơn, lo chu toàn đám nói từ A – Z. Nghe ba nó nói cả đêm Kiên đứng ngồi không yên, ngủ được một chút thì lại mớ: “Anh phải chịu trách nhiệm chuyện này sao ?”.
Nhớ lại lúc hai thằng còn đi học sáng nào cũng lục đục đi ăn sáng ở quán cà ri cô thằng Đức, cái món cari ở đó ngon tuyệt cú mèo, ba thằng (tôi, Kiên, Đức) vét cái dĩa cho đến khi nó sạch bong kin kít mới thôi. Ăn xong thì ba thằng cầm thời khóa biểu lên xem, nếu thấy hôm đó các môn không phù hợp với tài năng thiên phú của mình thì ba đứa biến nó thành một chuyến đi chơi game StarCraft.
Bạn đừng tưởng StarCraft là trò vô bổ, trò chơi này đòi hỏi sự tập trung cao độ và một trí tuệ sáng suốt hơn bất cứ môn học nào:
- Bạn phải vận dụng khả năng kinh doanh và ý chí lao động không mệt mỏi để tìm ra vàng
- Bạn phải hiểu được khả năng, điểm mạnh yếu của mình để chọn đội phù hợp
- Bạn phải dụng binh như Tôn tử để dành phần thắng
Đang ngồi mơ màng về những trận đánh ngày xưa thì thằng Đức đến và tiết lộ một bí mật.
“Thằng Kiên mới mua cái Play Station 3” – nó ghé vào tai tôi nói.
Trời trời, thì ra đây là nguyên nhân chính khiến nó lấy vợ ? Nó cần tiền mua máy chơi Game, sao tôi không nghĩ ra ?
Đến phần bưng măm chuẩn bị đi qua nhà gái, vì là thằng to con nhất mà tôi phải bưng cái giò heo, đã lâu không vận động nhiều nên tay chân bủn rủn ra hết. Tôi khiêng nàng tiên cá thì nổi, chứ khiêng giò heo thì không phải điểm mạnh của tôi.
Mà đúng là tránh của nào trời trao của đó, lúc xếp hàng đi vô tôi đã tránh lắm chứ, thấy cái giò heo là muốn chạy không kịp rồi. Len lén bò qua mặt tốt (mặt không có giò heo) của bàn, vậy mà dồn dồn một hồi sao ngay chóc chổ mình đứng. Sao chuyện này tôi rút ra được một kết luận là tôi và chất đạm không thể sống thiếu nhau.
Đám nói diễn ra tốt đẹp, cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa. Trong lúc hai người đang thề thốt thì tôi nói nhỏ với thằng Đức:
“Ê, tao nghe nói mày tính mua đôi giày thể thao mới phải không ?”