Mấy hôm trước lúc dừng đèn đỏ đoạn gần nhà, đang bực mình vì bị thằng bạn cho leo cây bữa ăn tối thì tui tình cờ thấy một tấm bảng quảng cáo ở bên kia đường, không nhớ chính xác là nó quảng cáo cái gì, tui nghĩ chắc là bột ngọt, nó có hình một chén súp cà rốt khoai tây đang nghi ngút khói, bên dưới để dòng chữ: Về nhà đi con.
Thiệt tình cái câu “Về nhà đi con” là một trong những câu quảng cáo làm trái tim tui rung động nhất từ trước đến giờ, giữa lúc thành phố đang tắc nghẽn, dây điện thì lòng thòng lơ lững trên đầu, tâm trạng thì u uất vì để lỡ mất một bữa ăn thì câu quảng cáo này làm tui được refresh. Nó nhắc nhở tui rằng, khi có những chuyện không như ý mình, khi tui có một ngày quần quật chán nản, khi tui mất niềm tin. Thì ở nhà có mẹ có gia đình, ở nhà, một tô súp ngon lành, là một niềm hạnh phúc không bao giờ tắt. Tui chợt nghĩ đến những đứa trẻ Haiti bây giờ, có những đứa mất nhà cửa, có những đứa mất gia đình. Những đứa trẻ này sẽ đi về đâu, làm sao chúng có thể tiếp tục bước trong một thế giới cô đơn, ghẻ lạnh, chúng làm thế nào để đương đầu, ai sẽ dạy cho chúng những điều sai đúng. Và nếu, chúng tình cờ nhìn thấy bảng quảng cáo này, chúng sẽ nghĩ gì ?
Đọc báo về vụ động đất, mẹ tui nói: “Những người da đen bây giờ nhìn họ vẫn còn như nô lệ”. Tui thấy nhiều khi nhìn một người da đen người ta hay có ác cảm rằng ánh mắt của họ độc ác, nhưng tui nghĩ đó là ánh mắt của sự sợ hãi. Sống trong đói khát, thiếu thốn, giáo dục yếu kém, người ta phải bắn giết nhau để giành lấy miếng ăn, thì giữa một ánh mắt độc ác hay sợ hãi nó cũng không cách nhau bao nhiêu.
Khoảng khắc vui nhất trong tuần này, có lẽ là lúc cô hầu bàn bưng ra bình rượu Sake nóng. Đây là lần đầu tiên tui uống rượu Sake, là lần đầu tiên tui uống rượu đun nóng và cũng là lần đầu tiên khi uống một ly rượu tui biết nó làm từ cái gì. Trước giờ tui không uống rượu được, khi ngồi vào bàn bạn bè đưa thì phải uống một cái cho nó tình đồng chí chứ lúc nào tui cũng nhăn mặt một cái mới dám uống. Khi nghe Ty bông nói nó thích rượu Sake tui cũng thắc mắc lắm vì đó giờ nó cũng không uống rượu, nên tui phải thử để biết vì sao.
Một ngày một giờ, một tuần lễ một năm một tháng sẽ không có giá trị gì trong ngăn trí nhớ của bạn, trừ khi bạn nạp cho nó một vài thứ mới. Như tui lúc đầu tiên hớp một ngụm Sake vào miệng, cảm giác mùi gạo thơm cùng với cái nóng của nước rượu, lúc đó tui muốn thời gian dừng lại, tốc độ của những giọt Sake đi vào cơ thể tôi chậm lại, để tôi, và khắp nơi trên cơ thể có thể cảm nhận sự có mặt của nó, của một điều mới mẻ.
Đúng là vài giây cho cả một tuần.
Bây giờ cảm giác đi mua đĩa nhạc không còn như hồi xưa nữa, một phần là vì bây giờ trên mạng có hết rồi điên hay gì mà vào tiệm đĩa nhạc vừa ít lại vừa tốn tiền ? Có lẽ giới trẻ bây giờ nếu mà còn đi mua đĩa thì cũng giống như tui, là những người nghiện nhạc và thích trải nghiệm cảm giác sống trong một không khí yêu nhạc, nơi xung quanh là những người cũng bị ám ảnh về một ban nhạc nào đó như mình, cũng hằng đêm nhẩm đi nhẩm lại một bài hát không biết chán.
Ở tiệm đĩa có nhiều thứ mà một tiệm đĩa trên mạng không có, đó là cảm giác từng bài hát từng album ở tiệm đĩa nhìn rất là trang trọng. Cầm cái đĩa trên tay, thưởng thức art-work của album, lật mặt sau là danh sách các bài hát được viết trao chuốt, kiểu cách. Bên trong là hình của nghệ sĩ mình yêu thích. Album nhạc lúc đó, nó không chỉ đem lại cho mình giai điệu của một bài hát, mà còn đem lại sức sống, cái tinh thần mà người nghệ sĩ gửi gắm. Một album trên mạng thì sao ? Nó trở thành một thứ rẻ tiền vì tui có thể download hàng chục album liên tục bằng torrent, nhìn nó bằng những file mp3 nhàm chán. Và thậm chí, tui chỉ download thôi chứ còn không thèm nghe nữa. Album trên mạng không có giá, priceless, keke. Nếu may mắn có một trang mang lại cho tui niềm yêu thích thực sự khi “dạo” quanh (dạo thôi chứ không mua), thì trang hiếm hoi đó là Boomkat: www.boomkat.com . Ước mơ của tui hồi học cấp 3 là khi về già có tiền sẽ mở một tiệm đĩa mà tui sẽ thiết kế và trực tiếp đứng bán. Giờ vẫn còn muốn.