Thỉnh thoảng lúc ngồi uống bia tôi hay tưởng tượng mình đang chiến đấu chống lại người ngoài hành tinh, địa điểm là ở nhà bà ngoại tôi, lý do là bọn người ngoài hành tinh muốn chiếm lấy hầm rượu của ông cố ngoại của ông ngoại của ông ngoại tôi, cái ngày ông bắt đầu chưng cất bình rượu đầu tiên thì ở một hành tinh xa xôi cách trái đất vài năm ánh sáng người ta trông thấy, rồi họ tổ chức hội họp nhiều ngày trời trước khi đưa ra quyết định sẽ cử một phi đội đến. Hầm rượu nằm ở đường Số 10 Cần Thơ, đi qua một đoạn ngoằng ngoèo rồi đến một căn nhà khang trang trồng đầy hoa phượng, có một cái ao ngay trước sân, luôn có vài con vịt bơi lội và đám gà đang đẻ trứng, muốn tới hầm rượu thì phải đi vô nhà, bật cái nút nằm sau gian bếp lên rồi chờ một đường hầm mở ra, đi xuống thêm vài mươi bước nữa mới đến nơi.
Tôi cũng tưởng tượng mình sẽ gọi điện cho mấy thằng bạn chí cốt rủ bọn nó đến để cùng chiến đấu, rồi bọn tôi sẽ lập nên những hầm hào trước gian bếp, chất những bao gạo xung quanh đó, dù không biết nền văn minh ngoài trái đất sẽ tấn công bằng thứ vũ khí gì nhưng tôi vẫn chất đống những bao gạo như thường. Rồi tôi sẽ hỏi bọn bạn xem là lúc đánh nhau thì bọn mày muốn ăn gì? Tôi sẽ lấy một tờ giấy ra rồi ghi lại nào là thằng Mút thì thích được uống bia, thằng Gạo thì thích vừa đứng canh gác vừa coi phim, riêng thằng Kim nó đòi phải có bánh bông lan nhân trứng muối sợi gà thì nó mới chịu tham gia. Tôi bắt đầu đặt món, cứ hễ người giao hàng mang đến món nào thì tôi lại nhét chúng vào khe hở giữa những bao gạo, tôi cứ nhét xen kẽ các món để bảo đảm bọn bạn dù có ẩn nấp ở đâu thì tụi nó cũng có thứ nó muốn.
Bọn tôi chuẩn bị mọi thứ khá tốt cho đến khi phân công đứa nào làm việc gì khi bọn người ngoài hành tinh đến, tuyệt nhiên chẳng thằng nào chịu làm hậu cần, bọn nó cãi nhau suốt ngày đêm về việc khi kẻ thù tới thì tao sẽ làm tiên phong hoặc chí ít cũng phải là một thằng lính bắn tỉa, không một thằng nào chịu làm cứu thương hết. Tôi mới nói “ok tao làm”, rồi bắt đầu vô hỏi ngoại chỗ cất mấy khẩu súng, lại phải đi ngoằng ngoèo qua vài đoạn đường để đến kho vũ khí, toàn mấy khẩu hiện đại, tôi mới mang đến cho từng đứa bạn, tổng cộng 12 thằng tất cả. Thằng Chương nó nói, tao có coi một phim tài liệu, nó nói chỉ cần trét đầy bùn lầy lên mặt là tụi người ngoài hành tinh không thể nhìn thấy. Cả đám không ai tin, vậy là nó đổi giọng, nói bí kíp này nó đọc trong trang cuối của một quyển sách bị quăng vô sọt rác hồi nó học lớp một, lúc này bọn tôi mới gật gù ra chiều đồng tình, thế là mỗi thằng được nó trét lên mặt một mớ. Xong xuôi hết, tôi dặn đêm nay kẻ thù đến lúc tầm 12h đêm thì cỡ 8h đêm anh em mình ngồi nhấm nháp gì đó, uống bia một chút rồi mới chiến đấu. Cả bọn gật gù không thấy đứa nào phản đối.
Vì thật ra đó là tất cả những gì bọn tôi chờ đợi, ngồi uống bia với nhau, kể chuyện đời, tôi dự định sẽ nói cho bọn nó biết lý do tôi không thích đi du lịch là vì tôi khá lười việc đặt vé máy bay và làm thủ tục check-in, tôi cũng khá mệt mỏi với việc dọn dẹp đồ đạc trước khi trở về nhà, hoặc tôi sẽ nói về chuyện nhiều khi mình mất phương hướng đến mức nằm mơ thấy sao chổi lao vào trái đất rồi tôi bay ra giữa không trung che chắn cho một chục tỉ người. Giữa những cuộc nói chuyện tôi sẽ nhìn xung quanh xem chỗ nào có bánh bông lan để đưa cho thằng Kim. Bọn tôi vừa trò chuyện, chửi nhau cả buổi, vừa lo lau chùi súng ống chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến.
Người ngoài hành tinh đến lúc 12h đêm, mặt mũi như thế nào tôi cũng không rõ, đôi khi vừa ngồi uống bia trong một con phố Sài Gòn vừa nghĩ đến đoạn đó thì tôi cũng chỉ tưởng tượng qua loa hình dáng của kẻ địch như mấy tấm hình tôi coi trên mạng, đầu to ở chóp, cằm nhọn, mắt to và lồi này nọ. Cũng chẳng quan tâm lắm, đa số thời gian khi hai bên giao chiến bọn tôi cũng chỉ nấp dưới những bao gạo rồi chỉa súng lên bóp cò vô tội vạ, cái quan trọng là khi tác chiến 12 thằng chúng tôi vẫn có thì giờ kiểm đếm coi còn lon bia nào rơi rớt gần đó để ném cho nhau uống, nếu nhận ra chỉ còn vài ba lon thì tôi sẽ khui ra rồi chịu khó đi đến chỗ từng thằng xong mỗi đứa chia nhau một ngụm. Tôi mở nhạc suốt cả trận đánh, duy nhất một bài Escape của Rupert Holmes.
Loài người dĩ nhiên thua trận và tôi là thằng đứng ở vị trí cuối cùng của tuyến phòng thủ, ngay chỗ công tắc bật lên để đi xuống hầm rượu. Sau khi giơ cờ trắng thì bọn ngoài hành tinh đến, y như tôi tưởng tượng, mắt lồi, đỉnh đầu to, tôi mới nói với bọn chúng chỗ rượu này là của ông cố ngoại của ông ngoại của ông ngoại tao chưng cất đến giờ cũng mấy trăm năm, bọn mày thắng thì tất cả là của bọn mày nhưng tao góp ý chẳng thằng nào uống thứ rượu này trên phi thuyền không gian cả, tao đề nghị mày chờ đến 5h sáng mai ngoại tao sẽ làm một nồi vịt nấu chao, luôn luôn là hai con vịt và một đống khoai môn và một đống rau muống mà không cần biết tao có ăn hết hay không. Ngoại tao sẽ chuẩn bị từ sớm, ngồi một mình bên bếp lửa và nấu một nồi đầy thức ăn trong đó, đợi đến khi thịt nhừ hết thì mới dọn ra cho bọn mày ăn. Bọn mày không phải làm gì hết, chịu khó dọn dẹp chiến trường, cất mấy bao gạo về đúng chỗ, ngắm hoa phượng, chuẩn bị nước chấm, chén dĩa. Tầm 11h trưa là có thể ăn.
Bọn tôi 12 thằng, khệ nệ bưng những cái bàn ra giữa sân nhà, đem mấy bình rượu quý ra để kế bên, không có cuộc chiến này thì ngoại cũng chẳng bao giờ cho tôi động đến chúng, rượu được múc ra chén bằng những cái muỗng lớn rồi đem mời những ông anh người ngoài hành tinh. Chúng tôi uống và chuyền tay nhau dĩa thịt vịt còn nóng hổi, tôi dạy những vị khách lạ này cách trụng rau vào nồi lẩu rồi nhúng vào dĩa nước chấm trước khi ăn. Mấy anh có vẻ sung sướng lắm, còn khoe đã học được thói quen hò hét dô 100% từ lúc còn trên phi thuyền cách đây hai năm ánh sáng. Tôi nói với ông anh thuyền trưởng rằng chịu khó đảo thuyền của anh ngay trên sân nhà ngoại tôi, ngay trên đầu chúng tôi, vì ở đoạn Số 10 Cần Thơ trời rất hay mưa. Hai nền văn minh nói chuyện bình đẳng, không có chuyện kẻ thắng người thua. Anh thuyền trưởng nói về những điều răn ở hành tinh họ, tôi nói về chuyện hồi trẻ có lần đạp xe một mình trong đêm tôi đã ước một ngày nào đó người ngoài hành tinh sẽ đến đây, thế là cả đám cười lớn. Khi đã ngà say tôi còn đi xa hơn để nói với mấy ông anh rằng việc tấn công chúng tôi là việc làm của một kẻ thất phu, đáng lẽ ra các anh nên hỏi xin ông của tôi là được, cũng chính vì vậy nền văn minh của các anh còn xa lắm mới đến được giác ngộ, rồi tôi đưa cho mấy ảnh xem quyển sơ lược triết học tôi mới mua hôm qua trên Tiki, trong đó có trang về tứ diệu đế và bát chánh đạo, tôi nói anh cầm về mà đọc. Rượu chỉ là nhất thời thôi, vịt nấu chao mới là mãi mãi.