Nhậu #40 – Kiếp sau

Tàn phế, ngồi xe lăn bán vé số. Lê thân nặng nhọc từng bước một, đặt lưng gần cổng chùa. Mùi mương cống, mùi chợ, mùi của những ngày giáp Tết lẫn lộn.

Bữa nay bán được nên mua hai lon, không ly, không đá, nhấp từ từ sợ hết. Lấy trong bịch ra còn ít cá khô, vài cọng rau. Nhấp thiệt kỹ có khi được tới 9 giờ tối.

Con mẹ chó đẻ đó lại gọi. Mới trễ hụi có hai ngày mà nó chửi hung hăng tới mức không còn nghe được câu nào, chỉ loáng thoáng tao-đập-chết-con-đĩ-mẹ-mày-đó. Cười trừ, còn đĩ mẹ đó chết lâu rồi, cả chồng nó nữa. Cúp máy vừa lúc có ai mở nhạc xuân xưa. Nghe mấy bài ổng bả hay mở, nhấp một ngụm hơi dài, điệu này chắc chừng 8 giờ là hết.

Gần sáu mươi, không gia đình. Mùa hè oi bức dừng xe giữa đường nằm ngủ hả họng. Trong mơ lại nhớ ổng bả. Có thằng xe tải đi ngang bóp kèn inh ỏi, chửi bới. Giật mình tỉnh dậy lăn xe lao thẳng đầu xe nó, cũng may nó né kịp.

Chiều ba mươi Tết thân già vẫn đi đường vòng, đóng hụi xong vòng thêm hai lần nữa để gặp con mẹ khác, cũng gần sáu mươi. Lăn mấy vòng xe khơi khơi chỉ để nghe tiếng bả ới mình. Bả ới thiệt, nói, anh Bảy, xong dúi cho chút thịt bò dư bán chưa hết, lại nói, em xào với rau rồi, anh cầm về ăn. Xong lấy thêm cái bọc gói lần nữa cho an tâm.

Bảy nhấp từng ngụm. Vừa qua giao thừa thì trải chiếu, mùi mương cống lại xộc lên. Bảy mơ màng. Nhớ ba mẹ, nhớ bà Diệu gói thịt bò bọc lại cẩn thận. Cái bọc có tội tình gì, tội là tội cái đang nằm trong đó, nó thoi thóp, nhớp nhúa và rướm máu. Tim Bảy đó.