Trốn học #3 – Mười hai cọng

I như trong thánh kinh, tao đang đứng trước cửa nhà thầy Đức. Là thằng nghiện rượu, tao hít thở này nọ để kiểm tra nồng độ cồn. Thấy chưa tới nổi nồng nặc, tao mới iên tâm gõ cửa. Tao gõ gần hai trăm triệu lần bà vợ ổng mới nghe. Hai người đều đã cao tuổi mà vẫn tự tay mở cửa. Ổng bả tiền bạc chỉ vừa đủ sống, nên không thuê nổi một ô-sin lo chuyện lặt vặt trong nhà.

Bà vợ ổng vừa thấy tao thì mừng rỡ, bả quý tao lắm. Bả nói, Cảnh, lâu quá không thấy ghé, vô, vô nhà đi. Tao bước vội vào nhà vì bên ngoài lạnh như chó. Sài Gòn lúc nào cũng lạnh như chó những ngày giáp Tết. Tao hỏi thăm sức khoẻ ổng bả, tới lần thứ tám chục bả mới nghe được, bả gần như điếc. Bả nói, tụi tao khoẻ, ông Đức đang cảm nhẹ, vô phòng gặp ổng đi, ổng nhắc mày suốt. Trước khi vô phòng tao có gật đầu chào bả, và qua ánh mắt của bả lúc đó, tao biết thầy đã nói với bả tao bị đuổi học.

Nhiều khi tao nghĩ, không biết ông thầy còn sống để làm gì. Ổng bả đều đã trên bảy mươi. Ổng ngồi một chỗ gần như suốt cả ngày, xung quanh toàn là thuốc men, mỗi khi lên giảng đường mà vô tình làm rớt viên phấn, thì y như rằng phải có một thằng cứt đái nào đó lên lụm rồi đưa cho ổng. Lạ cái là ổng bả vẫn yêu cuộc sống, vui vẻ với những chuyện tao không hiểu nổi. Như cái chuyện ổng mua được tấm khăn choàng có hoạ tiết đủ màu trong một lần du lịch ở Ấn Độ, và ổng cứ khoe nó suốt, gần một-trăm-năm-suốt. Lúc tao vừa mở cửa bước vào ổng đang ngồi trên ghế bành, mặc cái áo ngủ dài mười chín mét, lần nào tới gặp ổng tao cũng thấy ổng mặc đúng cái áo đó, làm như lúc chào đời là ổng đã mặc sẵn. Kế bên ổng dĩ nhiên là tấm khăn choàng tao vừa nói. Ổng đang ngồi đọc báo, vừa thấy tao, ổng ho sù sụ mấy cái rồi nói, Cảnh hả, vô đi. Ổng nói mà nghe như la hét. Ổng luôn lớn giọng với bất cứ chuyện gì, kể cả với những câu không cần thiết phải nói lớn, như Cảnh hả, vô đi. Ổng nói lớn không phải vì có bà vợ điếc, hay do tám chục năm đứng trên giảng đường. Ổng nói lớn vì mẹ ổng đẻ ổng chung với nó, và cái áo ngủ dài mười chín mét nữa. Ổng kêu tao ngồi ở cái giường kế bên, hỏi thăm qua lại xong thì ổng nói tới chuyện tao bị đuổi học. Ổng hỏi là thầy hiệu trưởng đã nói với tao những gì? Tao nói, ông hiệu trưởng nói đại ý là, cuộc đời là một trò chơi, và tao phải chơi theo luật của nó.

Cuộc đời là một trò chơi cái con đĩ mẹ – Tao đã nghĩ vậy ngay sau đó chừng một giây. Trong lúc thầy Đức đang gật gù, tao thề trên tính mạng của tao, cả đời tao chưa từng thấy ai gật gù khi đang nói chuyện nhiều như ổng. Gật gù xong, ổng lại hỏi ông thầy hiệu trưởng còn nói cái gì khác? Tao nói không, mười lăm tiếng đồng hồ ổng chỉ giảng giải cho tao về chuyện cuộc đời là một trò chơi. Thầy lại gật gù, lần này ít hơn, tao đếm là tám lần ít hơn. Xong ổng nói, đúng rồi, Cảnh, vẫn cái kiểu la hét, cuộc đời là một trò chơi mà. Tao lại chửi con đĩ mẹ trong đầu thêm nhiều lần, tao không chửi ai cụ thể hết, mà tao chửi chung chung. Bề trong tao nghĩ, thì đúng, cuộc đời chỉ là trò chơi khi mày đứng ở bên thắng cuộc. Cụ thể như đẻ ra làm con của thằng cha hiệu trưởng. Chứ còn mày đẻ ra năm tuổi đi bán vé số, thì trò chơi con đĩ mẹ gì? Cuộc đời là một canh bạc. Nghĩ là vậy, nhưng bề ngoài tao nói: Dạ.

Xong rồi ổng lại hỏi tao những câu loanh quanh, là nhà trường có báo cho gia đình tao biết chưa, tao nói chưa, rồi ổng hỏi tới lúc gia đình mày biết thì mày tính sao? Tao nói đây là cái trường thứ tư tao bị đuổi, vừa nói tao vừa lắc đầu, tao hay lắc đầu khi giao tiếp, vừa lắc đầu tao vừa thở dài mấy lần, tao cũng hay thở dài khi giao tiếp. Tao cũng hay nói dạ với tất cả mọi người. Ngay cả với mấy đứa lớp dưới. Đôi khi tao có cảm giác tao hành xử như một thằng nhóc, dù bây giờ tao đã hai mươi hai tuổi, cà đít ở bốn giảng đường. Mà đôi khi tao hành xử như một thằng mới lên mười. Nhưng đôi khi tao cũng hành xử như một thằng ba bốn chục tuổi gì đó, đôi khi rượu vào tao lên tới năm sáu chục cũng được.

Nhưng cả cái vũ trụ con đĩ mẹ này không ai thấy cái phần năm sáu chục tuổi của tao hết, thiên hạ chỉ thấy phần mười tuổi. Nhất là ba mẹ tao. Đôi khi thiên hạ thấy tao mười lăm, đôi khi mười sáu, nhưng ba mẹ tao thì luôn luôn là mười. Thiên hạ không bao giờ để ý concac gì hết. Tao để tóc năm/năm, tao nói là phần tóc bên phải của tao nhiều hơn bên trái mười hai cọng, nhưng thiên hạ luôn luôn cho rằng nó như nhau, và luôn cho rằng tụi nó đúng. Dù đôi khi tụi nó chỉ đúng một phần thôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *