Hôm nay con gái đầu lòng Du Yên tròn 5 tuổi, thời gian trôi quá nhanh.

Mới ngày nào được làm ba, khuya đó bò vô Từ Dũ không quên mang theo cái mền, cái loa vừa ngủ vừa nghe chờ tin từ bệnh viện rồi sau đó là chuỗi ngày yêu cho biết bao đêm dài, con ra đời nhưng phải năm ngày sau mới được gặp.…

Tưởng tượng ngồi trong quán ngay bờ sông, gọi món lẩu gà nấu măng, vừa hay Tây Đô thết đãi một cơn mưa. Gặp một vài người bạn lâu rồi không gặp, đem mấy chai bia được ướp lạnh sẵn ra, tắt hết điện thoại.…

Em gái mình, nó từng nói là rồi cuối cùng thì trong cuộc đời này chỉ có mình và tâm thức của mình là gần nhau nhất. Mình thấy điều đó đúng, nhưng đôi khi mình thấy tâm thức của bản thân cũng cần những ai đó, hay điều gì đó, để yêu, để nghĩ tới, đôi khi không nhất thiết phải là người yêu, người thân, con cái…

Mình có một lần nhìn Mây và Mây nhìn mình trong một khoảnh khắc mình thấy, nó là đứa có một ánh mắt của sự đồng cảm, thấu hiểu, và có thể xoa dịu mình được, mà cái lần đó mình nhìn nó là ánh mắt của hai con người với nhau, hoàn toàn là thế thái nhân tình thôi, chứ không phải ba con nữa.

Thơ Hiệp Sĩ Bão Táp

Những gã ninja đến và đi như cơn gió
Những chàng hiệp sĩ đến và,
xây những lâu đài nguy nga tráng lệ
đắp nên những sa mạc muối
rèn kiếm
chinh phục đàn cá mập
dệt nên những bài hùng ca bất tận
uống rượu và ca hát giữa những tràng cười hào sảng
Với thư viện Steam đầy ắp và thính chất thành đống.

Ngày cuối năm mình tranh thủ chạy một vòng Hồ Xuân Hương, Hy Lạp. Lúc chạy vài chục bước đầu là đã ngộ ra ngay mình đối xử với cơ thể của mình không tốt, không bảo trì thường xuyên, làm chạy mới mấy chục mét mà đã thở dốc, ngứa ngáy, tưởng như đinh ốc trong người bung bét hết.…

Nàng lay tôi dậy lúc quá nửa đêm để hỏi là “mấy giờ rồi anh?”. Tôi trả lời là trụ cột một gia đình không nhất thiết phải biết giờ giấc, thế là sáng hôm sau trên bàn không thấy trứng và bacon như mọi khi.…