Mấy nay quan sát con mình chơi game nghĩ mà bùn, vì mình ko thể có được cái háo hức như nó nữa. Con mình nó khoái chơi Kirby, nhưng sợ cổ chơi vài bữa chán nên cứ download bản demo miễn phí về cho nó chơi, và cứ thể nó chơi đi chơi lại cả trăm lần có chứ không đùa, cổ đi kỹ từng chút, thử các thể loại skill vân vân.…

Nếu một ngày nào đó tôi có viết một cuốn tiểu thuyết thì tôi sẽ kể câu chuyện về một anh chàng chuyên đi cho bạn bè mượn tiền xong còn thối lại tiền cho người đó, kiểu như ai mượn ảnh 100k thì khi trả ảnh thối lại cho 10k, như một lời cảm ơn vì đã trả tiền, nghe nó thực sự hoang đường phải không ?…

Đệt mấy nay thấy ít người đăng ký viết bài mình cũng hơi lo, nay mới biết cái email quên đóng tiền ng ta ko gửi vào được, vậy là I’m still worthy làm mấy nay khủng hoảng hiện sinh quá

Băng đảng Bantronari tan rã, đã nhờ caporegime nhắc khéo web đang thành wibu, hủ hoá wibu rồi mà một hai ngày nay bọn đàn em vẫn gửi tới truyện tranh nhật bản, còn nhấn mạnh đăng liền, cho kịp 1/6 nữa chớ, đến phải gọi nhà đòn với bọn này

Bông thơ

Một trong những công việc mình làm để kiếm ăn là làm web. Nói thẳng ra, hồi xưa chọn nghề làm web không phải vì đam mê, mình chỉ không muốn ở gần và làm việc chung với ba vì tính hai ba con mình ở với nhau lâu ít khi nào vui vẻ được, nên mình kiếm một lý do gì đó để khăn gói lên đường.…

Mình nghe nhạc, hay nhạc nghe mình

Thôi thì chỉ nghe nhạc nền là chính, thể loại nhạc mà lên mạng không dám khoe với ai. Thỉnh thoảng mình cũng thử mở nhạc “mắc tiền” lên nghe, những tưởng sẽ trở về thời xa xưa, khi vẫn có cái háo hức để thưởng thức và khám phá nhạc mới mỗi ngày, hình ảnh thằng Đăng đạp xe một mình chạy vòng quanh khuôn viên đại học Cần Thơ, vừa chạy vừa ngấu nghiến những ban nhạc nó thích đã xa, rất xa rồi.…