Hồi nhỏ nhà mình bán đồ tiện tử, TV, tủ lạnh, máy giặt vân vân. Có thời gian karaoke nổi lên, toàn tỉnh, nhà nhà ai cũng karaoke, bán không kịp giao.…
Danh mục: Chữ
Ôm balo bao tử nấp vào một góc
Mình hay chuẩn bị kiểu, lỡ bữa nào vợ đá đít ra khỏi nhà, hay đi du lịch với đám bạn mà bọn nó đánh bài, mà mình thì chúa ghét ngồi đánh bài, khi đó mình có thể trốn vào một góc, bật máy lạnh 24 độ, mở balo bao tử ra là có đủ sung sướng cuộc đời trong đó.…
Nhìn em có vẻ chân tu
Có người từng nói với mình như thế, mình chỉ biết cười trong bụng, vì những gì người tu hành không được làm thì mình lại thích, và thích rất nhiều.…
Playboy Ninh Kiều
Ngày nhỏ mình thuộc dạng công tử bột mà bột nhiều đến mức có thể cung cấp cho các chi nhánh Tour Les Jours trên khắp cả nước. Đến lớp 8/9 mình mới biết đạp xe, mình biết chạy honda năm 24 tuổi.…
Màu xanh
Ở nhà việc mở nhạc là lãnh địa riêng của mình, nó kiểu bất khả xâm phạm. Buổi sáng mình muốn mở nhạc gì cho cả nhà nghe cũng được, buổi tối cả nhà ngủ mình mở nhạc nền guitar cũng được, piano cũng được luôn.…
Một buổi sáng tiêu chuẩn
Một buổi sáng tiêu chuẩn của mình là ăn một tô phở rồi ghé quán cà phê gần nhà ngồi mình ênh trong tầm 30 phút trước khi bắt đầu một ngày làm việc.…
Ớt có dày không ?
Mình là một người khá bừa bộn và xuề xoà nhưng trong một số chuyện như sắp icon trên điện thoại hay ăn uống mình lại khá kỹ tính. Kỹ tính nhưng không khó chịu.…
Ngồi bên cửa sổ khi chưa có cửa sổ
Thời PC mới vào Việt Nam, năm mấy tôi không còn nhớ rõ, nhưng chỉ chừng một hai năm sau đó ba mẹ tôi một hôm đã dắt thằng con trai đến gặp một người Thầy, hồi đó gọi là thầy “dạy vi tính”.…
Giờ này năm ngoái còn đi tiệc cuối năm với ae Bàn Tròn ăn lẩu cá lăng nước mắm trong kèm tỏi, hành ngâm đá, bia Bud phủ phê cầm theo tập vở giải vật lý các thứ, chứ giờ ở nhà cho an toàn các bạn ạ.…
Thì có lần mình đọc một câu chuyện của thiền sư Thích Nhất Hạnh rằng sau một năm đầy đau khổ kể từ ngày mẹ ông ấy mất, đến một đêm nằm mộng thấy mình đang ngồi trò chuyện cùng mẹ thì chợt tỉnh giấc, ông ngồi dậy rồi đi tản bộ khi trời đã quá nửa đêm, ông kể rằng lúc ấy trong một khoảnh khắc ổng nhận ra rằng mẹ của ông không đi đâu cả, rằng mẹ ông luôn ở đây, không chỉ trong miền ký ức mà cả trong những tế bào của mình, không chỉ mẹ ông mà cả những tiền nhân trước đó, xác thịt này là từ họ, ông nói rằng mỗi bước chân ông đi đêm đó, khi bàn chân ông chạm mặt đất cũng chính là ông, mẹ ông, ông bà, tất cả cùng tiếp bước, họ không mất đi đâu cả.…