Ôm balo bao tử nấp vào một góc

Mình hay chuẩn bị kiểu, lỡ bữa nào vợ đá đít ra khỏi nhà, hay đi du lịch với đám bạn mà bọn nó đánh bài, mà mình thì chúa ghét ngồi đánh bài, khi đó mình có thể trốn vào một góc, bật máy lạnh 24 độ, mở balo bao tử ra là có đủ sung sướng cuộc đời trong đó.…

Giờ này năm ngoái còn đi tiệc cuối năm với ae Bàn Tròn ăn lẩu cá lăng nước mắm trong kèm tỏi, hành ngâm đá, bia Bud phủ phê cầm theo tập vở giải vật lý các thứ, chứ giờ ở nhà cho an toàn các bạn ạ.…

Thì có lần mình đọc một câu chuyện của thiền sư Thích Nhất Hạnh rằng sau một năm đầy đau khổ kể từ ngày mẹ ông ấy mất, đến một đêm nằm mộng thấy mình đang ngồi trò chuyện cùng mẹ thì chợt tỉnh giấc, ông ngồi dậy rồi đi tản bộ khi trời đã quá nửa đêm, ông kể rằng lúc ấy trong một khoảnh khắc ổng nhận ra rằng mẹ của ông không đi đâu cả, rằng mẹ ông luôn ở đây, không chỉ trong miền ký ức mà cả trong những tế bào của mình, không chỉ mẹ ông mà cả những tiền nhân trước đó, xác thịt này là từ họ, ông nói rằng mỗi bước chân ông đi đêm đó, khi bàn chân ông chạm mặt đất cũng chính là ông, mẹ ông, ông bà, tất cả cùng tiếp bước, họ không mất đi đâu cả.…