Này không phải bạn gái tao

Hồi tối nằm mơ thấy mình là phi công chiến đấu, đánh cũng dữ lắm nhưng rồi bị địch bắt, dẫn giải vô một khu nhà tù nhìn như cái chòi để nghỉ dưỡng, nhìn thì tưởng giữa đại dương mênh mông, đi đến đâu cái chòi cũng kêu lên răng rắc, thầm nghĩ chắc bọn này sẽ quăng mình xuống cho cá mập ăn, nhưng bất ngờ là kẻ thù đối xử với mình đàng hoàng, cho ăn uống nghỉ ngơi bình thường mà không tra hỏi gì, thậm chí còn ở tù chung với nguyên thủ của họ nữa. Một hôm đi tắm thì mình phát hiện ra lối đi sau nhà tắm dẫn đến một thành phố, nhìn như thành phố của Châu Âu, định vậy cứ thế mà trốn luôn, men theo lối đó một hồi thì vô tình chạm mặt một cô gái đeo kiếng, tóc ngang vai, cổ đang đứng đó một mình, nghiêm nghị như canh gác bọn tù nhân. Các bạn vẫn theo kịp câu chuyện của mình không ? Một cô gái đứng phía sau lối đi nhà tắm dẫn đến thành phố Châu Âu của một cái chòi giữa đại dương nhốt tù nhân là phi công. Mình định trốn thì cổ kêu là thôi quay trở vô đi.

Rồi một hôm mình ra rủ cổ cùng đi trốn luôn, cái ngày cổ ngăn không cho mình đi là hai đứa đã nhìn nhau có chút thiện cảm rồi. Thế là hôm đó tắm xong cũng cứ theo lối cũ, xách theo chiếc honda kêu cổ lên ngồi, cứ thế chạy vòng quanh Sài Gòn từ Cao Thắng cho đến Nam Kỳ Khởi Nghĩa, đến đoạn Nguyễn Thị Minh Khai thì cổ bắt đầu nắm tay mình, đôi tay mềm mại và dịu dàng vô cùng. Mình cũng giữ tay cô ấy lại và nói với cổ “Anh có gia đình rồi”. Cổ im lặng. Mình đi một hồi thì ghé vào một quán bia, ở đó gặp toàn bạn bè, thằng nào vừa thấy mình là nó cười cười và mình giải thích ngay “này không phải bạn gái tao” “này không phải bạn gái tao”, gần một triệu lần. Cổ vẫn cứ im lặng. Những thằng bạn trải dài từ thời mới đi làm, đến thời đi làm cho FPT và cho đến tận ngày hôm nay. Cái thằng đồng nghiệp FPT mới nhìn mình nói “tao biết đây không phải bạn gái mày rồi nên tao chụp hình tụi mày cái nghe”, thế là mình quýnh quáng lên thôi thôi thôi thôi “này không phải bạn gái tao”. Lúc đó mình cảm thấy nhục nhã hết sức, định bụng là sẽ rời khỏi đây để chạy qua quán Đức Bảo, quán bia mà mình rất ưa thích, chỗ đó yên tĩnh để hai đứa ngồi uống bia, rồi mình sẽ nói lời xin lỗi cổ. Nghĩ đến việc sẽ ngồi cả ngày ở đó để nói chuyện làm lồng ngực mình nôn nao khó tả, rồi mở mắt thức luôn.

Mình có thể đoán giấc mơ chỉ kéo dài chừng 20 phút, từ 7:06 hoặc 7:04 đến 7:26 phút. Mình biết là không thể nào mơ lại giấc mơ này một cách tự nhiên được nữa. Thế là ngồi dậy thẩn thờ một hồi, thấy mắc cười, xong chạy ra chỗ cái tủ lạnh đứng tựa vào đó khóc mình ênh.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *