Buddy

Chúng tôi rất khác nhau, từ cách nói chuyện đến mục đích sống, hoàn cảnh gia đình, mẫu bạn gái trong mơ, quần áo, màu sắc, nhạc nhiếc, vân vân.. Tôi hoàn toàn không nghĩ chúng tôi có thể kết thân vì hai đứa không có gì để thảo luận, không một sở thích chung (điều mà sau này tôi lầm to). Tôi thích Rock hắn thì thích Cải lương, hắn thích đá banh còn tôi thì bỏ nó từ năm cấp 3.

Tôi cũng đã từng nghĩ tôi với hắn chỉ có thể xài chung vài từ tiếng Việt như: “mày khỏe không?”, “ăn cơm chưa?”, “học bài chưa?”.

Tôi gặp hắn lần đầu tiên trong khóa học lập trình Aptech, hắn đến từ xứ Cà Mau xa lắc xa lơ với cái mặt đầy mùi rượu và mái tóc chải kiểu anh chàng Jack dở hơi trong Titanic, bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn buồn nôn, ác cảm vô cùng. Cũng cái mặt đấy lúc nghe giảng bài hất cằm lên như một đám mafia đang bàn kế hoạch cho chuyến giao hàng tiếp theo. Nếu bạn đang thắc mắc thì xin đừng hiểu lầm, tôi là thằng đàn ông đàng hoàng và yêu phụ nữ tha thiết. Nhưng khổ cái là hắn ngồi kế tôi và cái tính của tôi thì hay quan sát người ta để hy vọng một ngày nào đó đạt tới cái cảnh giới mà em tôi hay trích dẫn của Mác: “Không có gì thuộc về con người mà xa lạ đối với tôi”.

Chúng tôi đôi khi cũng tán gẫu qua loa vài thứ cho nó ra vẻ bạn cùng lớp khắng khít, được cái hai thằng đều chạy xe đạp nên bỏ qua được vài chủ đề thủ tục như giá xăng dầu, bạn gái, tay ga hay không ga. Thỉnh thoảng hai thằng cũng ráng văng tục chút đỉnh cho dễ đồng cảm, vỗ vai vài cái cho nó đồng đội chứ thực ra bựa nhau khỏi nói.

Mặc dù tính tình tôi hào hoa phong nhã, dễ gần nhưng mắc bệnh sợ đám đông nên bạn hiếm như lá mùa thu. Cũng nhờ trời thương mà bạn ít nhưng đứa nào ông tặng cũng toàn bạn tốt, toàn ngay mấy đứa tôi ghét cay ghét đắng. lần này là cái tên Cà Mau học chung.
Hắn tên Thép, Nguyễn Thép. Một cái tên rất buồn nôn.

Hắn luôn lên mặt tự đắc “Thép đã tôi như thế đấy” mỗi khi tôi cố gắng giải thích cái tên khô khan, ngáp ngắn ngáp dài của hắn phù hợp với màu da của hắn như thế nào. Tôi cũng thường dành khá nhiều thời gian để nói với hắn là tôi ghét cải lương như thế nào và nài nĩ hắn làm ơn ngậm miệng lại và tìm cái gì đó thú vị hơn là cái bài Tình anh bán chiếu để mà ca cẩm.

Hắn không bao giờ nghe và để ý, Thép mà. Nhưng tôi không dám tặng cho hắn một quả đấm mặc dù tôi to con hơn, vì hồi phổ thông tôi là thằng học môn thể dục bết nhất lớp, ném một quả tạ còn thua đám con gái.

Điều gì đến đã đến, chúng tôi làm chung đồ án, mặc dù tôi đã cầu nguyện và lẫn tránh nhưng thầy chủ nhiệm vẫn lạnh lùng quăng cái tên của hắn vào dreamteam của tôi. Khỏi nói cũng biết tôi thất vọng cỡ nào, não nề cỡ nào. Trong khi trong lớp còn biết bao nhiêu tên đeo kính dày cộp để code, bao nhiêu thằng cha giọng nói sang sảng để thuyết trình và bao nhiêu đôi bàn tay nõn nà để gõ tài liệu thì thầy lại nhét chúng tôi vào chung một nhóm, cả 2 thằng đều ngán ngẩm.

Thế là thời gian đó thay vì hàng ngày tôi được hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, tôi phải ra ngồi với hắn làm bài. Hắn nói chuyện trên trời thì tôi lặn sâu dưới đáy biển, tuyệt một cái hắn đến rất đúng giờ. Ngay sau khi tôi chén xong bữa trưa thịt cá ê hề vừa định lên giường đánh một giấc ngon lành thì hắn rất lịch sự đứng từ dưới nhà la toáng lên:

“Đăng ui !!!!”

Cứ như thế đều đặn mỗi ngày trong 2 tháng, tôi nói thật nhé, thà là, thà là 7 giờ sáng, thà là chúng tôi làm việc qua Yahoo! suốt đời cũng được, chứ không bao giờ là một giờ trưa sao bữa cơm ngon. Vậy mà tôi vẫn phải xuống mở cửa cho hắn, không quên vác theo cái màn hình để nếu hắn có mua chuối nướng, khoai lang nướng thì tôi ôm lại lên lầu còn nếu không tôi cho hắn dính tường với cái màn hình của tôi luôn. Rất may là hắn cũng biết điều, lúc nào cũng cười toe đợi sẵn với cái bọc thức ăn lủng lẵng trên tay.

Dần dần hai thằng thân lúc nào không hay, ngày nào nhìn đồng hồ đúng 1 giờ mà chưa nghe “Đăng ui” thì tôi thấy cũng buồn buồn vì thiếu chuối nướng, kể từ khi làm đồ án thì hắn mua xe honda nên chiều nào tụi tôi cũng xách con Xích thố của hắn đi vòng vòng trêu hoa ghẹo nguyệt. Chúng tôi bắt đầu thấy cởi mở hơn, kể nhau nghe chuyện gia đình.

Hắn cực hơn tôi nhiều, cha mẹ hắn suốt đời làm nông dân, anh em hắn cũng đều thế. Từ nhỏ đến lớn làm ruộng mò cua bắt ốc, tay lắm chân bùn đầu tắt mặt tối. Hắn lên đây học để đổi đời, kiếm được nhiều tiền đễ dẫn các em lên theo cho chúng có một tương lai tươi sáng hơn. Miền quê là vậy, nghèo túng và khổ cực. Nhìn nụ cười buồn hiền từ của hắn khi kể về quê hương làm tôi cũng thấy rầu lây. Tôi thì sướng rồi, công tử bột từ nhỏ đến lớn, chơi gấu bông, xem phim rạp với ăn súp gà, có lo lắng cái gì đâu chỉ nên nghe hắn nói thôi chứ đâu cảm được gì. Nghe hắn nói mà tôi phục ý chí của hắn quá.

Chúng tôi bắt đầu nói tất tần tật về mọi thứ, nào là ra trường sẽ làm gì, sở trường của mỗi thằng là gì. Chừng nào lập gia đình, chúng tôi còn điên tới mức tự hứa với nhau mấy lời ngốc xít: nếu sau này ai có cơ hội đi nước ngoài thì ráng dành tiền mời thằng kia đi một chuyến cho biết mùa đông tuyết rơi, cho biết Hawail là thế nào. Tôi cũng không biết hắn còn nhớ không.

Có một vài chuyện mà tôi nghĩ vào một ngày đẹp trời nào đó hắn nên gửi thiệp cám ơn tôi hoặc ít nhất là một chút tiền. Vì từ khi chơi với một tay ba hoa khoác lác như tôi mà hắn dạn dĩ hẳn ra, nói năng mạch lạc, tự tin chứ không tiết kiệm chữ nghĩa như trước. Tôi thấy lâu lâu hắn tìm được mấy câu nghe hay kinh khủng, sáng tạo đến mức tôi cứ nhầm lẫn hắn là người tạo ra mấy chiếc  iPod.

Tất nhiên tôi cũng nợ hắn nhiều thứ, tôi học hỏi được ở hắn ý chí vươn lên và tinh thần lạc quan trong cuộc sống, luôn mỉm cười trước mọi khó khăn (kể cả khi đối mặt với cái màn hình của tôi)

À, hắn phải cám ơn tôi về cái tính ham ăn của hắn nữa chứ

Thời gian làm đồ án sau khi hai thằng code kit phờ râu, chơi Play station chảy nước mắt tôi đói quá rủ hắn đi ăn. Thời đó cái thân hắn ốm nhách mà dám gạt tay lạnh lùng từ chối. Nhưng với tài thương tuyết của tôi thì hắn cũng đi với tôi một lần, hai lần, ba lần rồi cho đến bây giờ nếu gặp nhau mà không phải trong quán ăn là có chuyện với hắn ngay.

Mà cũng không ngờ cũng chính nhờ niềm đam mê ăn uống đã giữ cho tình bạn giữa chúng tôi, nhất là cái món cari dê ma thuật ấy, ngon không thể nào quên. Chúng tôi mê món này kinh khủng, cari cay thật cay và thịt mềm thật mềm. Có một thời gian có bao nhiêu tiền là chúng tôi hội họp ở đây. Trong tất cả sự khác nhau giữa chúng tôi, sự khác nhau về món cari dê là làm tôi mừng nhất. Tôi thích sườn dê và khoai tây, hắn thích thịt dê và khoai lang vì vậy là dù cùng một chiến trường nhưng chúng tôi đều có mục tiêu riêng của mình. Nhờ vậy mà chúng tôi còn thân thiết đến giờ này.

Bây giờ thì chúng tôi mỗi thằng một nơi, lâu lâu nhận tin nhắn của nhau là chúng tôi vui lắm, nhất là mấy tin nhắn về chủ đề đồ ăn thức uống. Cứ mong tết này về quê là ghé thăm hắn, hai thằng lại khoác vai nhau vào cái quán cũ, cà kê những chuyện cũ, kể cho nhau về những gì 2 thằng đã làm với tình bạn như mới vừa hôm qua,
với tâm trí luôn luôn rộng mở.

Tôi cám ơn cuộc sống vì có một người bạn như ông.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *