Khoác lên mình chiếc áo sẫm màu khi mặt trời vừa lên, đã đến lúc anh phải đi
Con đường anh đã đi qua nhiều năm trong suốt quãng đời mình, qua những hàng cây đến những ngôi nhà cũ kỹ quen thuộc, mỉm cười với những gương mặt mà anh đã nhận ra họ từ rất xa
Anh dừng lại ở góc đường, cẩn thận đặt chiếc nón dưới chân mình và bắt đầu hát. Hát với cây guitar đã sờn màu và gần như hóa đá, lúc còn nhỏ anh hay đến cùng với bố anh. Lúc đó cây guitar là của bố, ông dạy anh cách chơi kèn harmonica và hai bố con hằng ngày đứng ở góc đường chơi bất cứ bài hát nào để được thấy chiếc nón đầy những đồng xu.
Bố đã mất nhiều năm và anh vẫn hát, bỏ lại tiếng kèn harmonica trong trí nhớ, anh đứng vào vị trí của bố. Mọi người ở đây đều yêu mến anh, họ vỗ tay khi nghe anh hát, có một người phụ nữ tốt bụng hàng ngày cho anh vài đồng xu. Anh trở thành một phần không thể thiếu của người dân nơi đây, chàng trai trẻ tuổi với mái tóc quăn luôn đứng ở góc đường và hát say mê. Không ai nhớ tên anh, nên người ta gọi anh là “chàng trai đại lộ số 8”
Đại lộ số 8 là con đường và cũng là quãng đời anh, tại đây anh đã sống tuổi thơ của mình, tại đây anh đã lớn lên và con đường này nuôi sống anh, là người bạn duy nhất biết quá khứ của anh, hiện tại và cả tương lai của anh.
Anh chưa bao giờ thử đi hết con đường này cả, tức là qua bên kia sườn núi, anh chưa bao giờ thử vẫy tay đi nhờ xe ai cả, để vượt qua bên kia sườn núi.
Anh thường có một giấc mơ. Anh mơ anh sẽ rời khỏi đây, sẽ đi thật xa đến một thành phố lớn và anh sẽ hát ở đó. Anh không làm nghệ sĩ đường phố nữa mà anh sẽ hát ở một nhà hát thật lớn, lớn hơn cả đại lộ. Mọi người sẽ tung hô anh, sẽ hò reo tên anh, họ ngây ngất trước giọng hát của anh. Anh sẽ hát một bài hát khác về cuộc đời mình.
Anh muốn có thể bay như cánh chim kia, tự do và rộng mở, anh sẽ bay thật xa
Anh muốn mình một lần thật khác, một lần khi mặt trời lên mình không đi về con đường cũ nữa. Anh sẽ lẫn vào đường mòn nào đó, tìm một quán ăn và ngồi đó cả ngày ăn bánh nướng, uống tách cafe như một cư dân của thị trấn
Anh muốn một lần được nhìn thấy biển, nhìn thấy những con sóng giận dữ để cùng gào thét với mẹ tự nhiên, để nhìn hết tầm mắt.
Anh muốn thật đàng hoàng chỉnh tề để gặp một cô gái, muốn hò hẹn cùng cô ấy, cùng cô ấy cầu nguyện, muốn nhìn cô ấy khóc, và lấy nàng.
Đôi khi anh muốn gặp một người giống như bố để anh có thể một lần nữa làm thằng bé thổi kèn harmonica hôm nào
Anh muốn rất nhiều thứ mà đại lộ không thể cho anh, ngoại trừ âm thanh của tiếng đồng xu rơi xuống
Một ngày người ta tìm thấy anh nằm ở đó
vào một buổi chiều mùa thu,
tay nắm chặt đàn
Ai cũng sẽ nhớ anh,
chàng trai đại lộ số 8