Chị em nhà Pi Smart

Sáng hôm nay ngày đầu năm tui thức sớm, dạo một vòng internet rồi dắt Optimus Prime (con xe của tui) đi rửa, thay nhớt. Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Pi, cậu em thân iu của tui, mấy hôm trước hỏi ku cậu thích gì, thấy suy nghĩ một chút rồi nói “gì cũng được anh Đăng” rồi một chút sau đó nữa lại nói “hay là anh viết một bài blog về lần tụi mình gặp nhau đi anh Đăng”.

Có lẽ tui đã thường nói nhiều lần về chuyện này nhưng hôm nay tui muốn nhắc lại lần nữa, tui nghĩ cái may mắn nhất trong cuộc sống của tui cho đến bây giờ là ngoài một gia đình tuyệt vời ra, thượng đế còn ban cho tôi rất nhiều mối quan hệ mà tui thường nghĩ là quá may mắn cho một con người. Tui có những người bạn có thể gọi vào lúc một giờ đêm rồi vào thẳng vấn đề mà không cần vòng vo xin lỗi trước sau, tui có những thằng bạn mà tui có thể bộc lộ hết bản tính của mình, không thích cái gì và thích cái gì, nhiều lắm, từ nhỏ đến lớn ở thời điểm nào tui cũng tìm được thêm một mối quan hệ giá trị nữa trong đời mà tui mong một lúc nào đó tui có thể viết về từng người một, như một lần tui đã viết về Thép.

Có những mối quan hệ tui có được đến một cách rất bất ngờ, với những người bạn mà tui không ngờ, như chị em nhà Pi smart.

Trong một chuyến đi chơi Núi Bà Châu Đốc vài năm trước đây cùng sếp cũ và gia đình một người bạn của sếp, và hai chị em con của bạn của người bạn của sếp. Hehe, nói vậy mới gọi là bất ngờ, sáng hôm đó tui cũng ráng thức sớm để đi chứ trong lòng thực sự không có vui vẻ gì, đi với sếp rồi với anh bạn già của sếp mà vui vẻ giề. Cũng may hình như ông trời cũng hiểu nỗi lòng tui nên có thêm hai người bạn đường nữa, lúc nhìn từ xa khi chiếc ô tô tiến đến tui thấy một ngồi trước xe là của một thằng nhóc (là Pi) và tiến gần hơn chút nữa thì thấy một cô bé ngồi ở dãy giữa (là Thái Hòa – chị của Pi). Theo những gì tui còn nhớ được, hôm đó Thái Hòa mặc cái yếm màu đen, tóc thắt bín rất đẹp, không biết sao chứ lần đầu gặp Hòa là tui đã biết Hòa là học sinh giỏi ngay, hehe, nhìn là tui muốn vô ngồi kế rồi nhưng hai ông lớn đã ngồi kè hai bên nên tui đành thôi. Pi, lúc đó đang nói huyên thuyên suốt chuyện gì đó mà tui cũng không để ý.

Pi thực chất là Bi mới đúng, nhưng tui đặt là Pi vì tui rất thích nhân vật Pi trong cuốn Cuộc đời của Pi, một nhân vật rất cute, tinh tế và cực kỳ thông minh. Nên tui đặt Bi là Pi smart. Từ nhỏ đến lớn tui gặp được nhiều người thông minh lắm, một trong những thằng thông minh nhất mà tui biết là Kha Đoàn Huấn, người Tàu, thông minh khiếp đảm, mặc dù không chơi thân nhưng tui nể cách suy luận sắc bén của thằng đó. Nhưng ku Pi còn muốn thông minh hơn nữa, thông minh kiểu tinh quái không chịu nổi, rồi thêm chuyện dám ném đá vào gấu, sủa đua với chó ở vườn thú nữa là tui cũng sợ luôn.

Hồi đó cảm giác ban đầu là lúc đó tui ghét Pi lắm, tui nghĩ “thằng nhóc này nó nói nhiều quá (nhiều hơn cả mình), chắc là phiền phức lắm, tốt nhất là ko nói chuyện”. Trên quãng đường đi gần như lúc nào tui cũng nghe hai chị em đang sôi nổi về Harry Porter, về truyện tranh. Pi hồi đó cũng không khác Pi bây giờ là bao, vẫn đam mê nhiều thứ, nói liên tục về thứ mình thích, rồi quay sang đây quay sang kia hỏi lung tung những hiện tượng trên đường để cô chị phải nhắc đi nhắc lại “thôi nghe Pi, được rồi nghe Pi”.

Điều khiến chúng tui thực sự “nói chuyện” với nhau là nhờ một bài hát tên là Love me or hate me, tui lượm được trên soundtrack của trò chơi Need For Speed rồi quăng vô cái máy nghe nhạc. Lúc xe vừa đến Châu Đốc thì chúng tui dừng ở dưới chân núi nghỉ ngơi, lấy chút đồ nguội ra ăn chuẩn bị một chuyến leo núi dài phía trước. Tui còn nhớ lúc đó tui có những giây phút lóng ngóng mà sao này bị Thái Hòa gọi là “không biết làm gì cả” vì lúc đó tui rất hậu đậu. Dọn dẹp bàn không được, cắt bánh mì cũng không ổn tui đành quay ra lấy máy nghe nhạc nghe tiếp, lý do gì khiến tui đưa cái máy đó cho Pi thì tui không còn nhớ, nhưng tui nhớ được bài Pi nghe là Love me or Hate me, và ku cậu gần như bị mê hoặc bởi cái beat hấp dẫn của bài hát, cứ đi loanh quanh cười khoái chí đầu gật gật nghe đi nghe lại mãi. Nếu bạn muốn có thể mường tượng lúc đó Pi phấn khích như thế nào thì bạn có thể xem cái clip này:

Mặc dù là ghiền lắm nhưng Pi cũng có vẻ ngại ngại vì tính ra từ suốt chuyến đi đến giờ có nói năng gì nhiều đâu, nhưng vẫn ráng qua cười cười tỏ ý muốn mượn nữa. Rồi chúng tui bắt đầu nói chuyện vì Hip Hop, nói trắng ra là tui dốt đặc Hip Hop nhưng lúc đó vì tui cũng dạng thanh thiếu niên đang bị mid-life crisis, wanna be a coolest kid around nên cũng ra vẻ trưởng giả giải thích Hip Hop da đen da trắng này nọ, chứ thực ra tui nghe vì tui khoái nghe mấy bác da đen chửi &#$%#%@# cho sướng lỗ tai thôi.

Nói một chút tụi tui bắt đầu cởi mở hơn, rồi cởi luôn cả nút áo cho mát để đi leo núi, leo được vài đoạn cũng đuối lắm rồi, được cái ku Pi lúc nào cũng xông xáo nên tui cũng có động lực mà đi. Lúc này thì chủ đề nói chuyện đã bắt đầu không biên giới, tui nhớ là hình như cũng có nói về Conan nữa. Hai bên chụp hình xong đến một con suối nhỏ Pi rủ cả bọn chơi phun nước miếng xuống hồ. Hề, làm gì mà tui đồng ý với mấy vụ đó, nhưng thấy Pi phun một miếng rồi hai miếng, rồi cô chị cũng phun một miếng, rồi thì cái máu lưu manh trong người tui cũng nổi lên phun một cái vèo. Phải nói là một trong những chuyện đáng nhớ nhất trong chuyến đi. Suốt cả chuyến về, tụi tui tiếp tục nói về xe hơi Gallardo, về phim ảnh, nói mãi mê đến tận cả buổi ăn tối trước khi chia tay về nhà.

Hôm đi chơi đó đã khiến tụi tui trở thành thân thiết và đã date một ngày đi ăn Kentucky chung. Hôm nào cô chị cũng phải nhắc cậu em nói ít lại, lúc đầu tui thấy Pi có vẻ bướng nhưng sau này mới biết Pi rất thương chị, chị có bài báo nào mới đều khoe với tui và bắt đọc đi đọc lại, đến nỗi wallpaper cũng lấy hình chị luôn (tui cũng có một tấm nhưng không có lấy làm wallpaper).

Giờ Thái Hòa đã đi Pháp, rồi tui đi Sài Gòn, không biết lúc nào cả ba người mới có thể có một ngày nói nhiều như vậy nữa, nói mặt đối mặt, đùi gà đối đùi gà chứ không qua Yahoo! hay Facebook nữa. Khi đó chúng tui có thể thực sự so giày, so xe đạp thật 100%. Cho đến khi gõ đến những dòng này, tui còn cảm thấy không thể tin được là tui đã gặp Pi và Thái Hòa như thế và hai người đã xem tui như một người thân thiết một cách tự nhiên đến như thế. Tui thực sự may mắn, và điều may mắn nhất là năm nào Pi cũng kiên nhẫn nhắc lại ngày sinh nhật cho tui nhớ !

Chúc Pi sinh nhật vui vẻ, luôn thông minh và nhìn cuộc sống mới mẻ tươi đẹp như em đã luôn như thế, và ngày càng yêu thương chị gái nữa.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *