Đi đứng loạng choạng đã quen giờ đi đường thẳng thấy bất an. Giọng người chếnh choáng nằm sâu như tiềm thức: Báo chí, sách vở, công văn hành chính nhẩm trong đầu như lúc vừa xong hai chai ba kích. Nàng gọi ấp úng khoanh tay dạ thưa bình thường.
Trong sáng, nhưng vẫn có lịch kiểm tra đột xuất. Vợ gọi tới Tư Cảnh vội ngó bốn bức tường coi chỗ nào đàng hoàng nhất, tức là đèn không mờ, ở cạnh không người, mọi thứ im ru. Đã quen, giờ Cảnh cứ mỗi 3 lon là phải đem dọn một lần, để ở nhà vợ an tâm.
Vô tình gặp người yêu cũ ở quán để có bằng chứng ngoại phạm Cảnh ngồi cách xa đúng mười bảy mét, lựa góc chết của hồ ly rồi chụp xối xả. Bữa đó chị Tư Thả, vợ Tư Cảnh, nhận thông báo nhiều vô kể. Sinh nghi, chị đến quán chỗ Tư Cảnh ngồi, đo xong thấy đúng mười bảy mét, hiện tượng bình thường. Cất công đến nơi mà không được gì, chị chất vấn, tại sao không phải hai mươi mét mà mười bảy mét, có mấy mét mà ông cũng tiếc với vợ, với con, xong rồi mới bỏ đi.
Ăn đồ nặng mùi về nhà sợ ảnh hưởng môi trường xung quanh nên Cảnh đi nhậu lúc nào cũng có bộ bàn chải đánh răng đút túi. Cuối buổi trước khi về, Cảnh đánh vội vài lần, xúc nước muối, điều chỉnh quần áo thẳng thớm, nhưng không quá thẳng, rồi mới nổ máy về lại ngôi nhà bên kia hồ.
Lịch nhậu của Cảnh được lên trước cả năm. Ngày Giỗ, Lễ Tết, Sinh nhật, tầm nhiêu đó là hết. Đi nhậu báo trước một tháng là thể hiện tư tưởng lệch lạc, con người xu hướng nghiện ngập và sống chỉ có nhiêu đó. Nhà Cảnh có bảng cam kết để trang trọng ở lối đi, nó đề: Đi nhậu gọi điện ba mươi giây không bắt máy thì tù chung thân, còn ba mươi mốt giây thì tử hình.
Tư Cảnh tên thật là Tả Văn Cảnh, trong câu chuyện này anh là nhân vật sợ vợ đứng hàng thứ nhì. Bữa đó đi nhậu không thấy cuộc gọi kiểm tra nào, hai chân nặng trĩu, Cảnh nghĩ đêm nay là đêm cuối.