Nóng trong người do mưa nhiều

Tuần này không có “giọt rượu Sakê” nào, điều đó cũng khá dễ hiểu vì đầu tuần cả thành phố đón nhận một cơn mưa buồn ngay từ sáng sớm. Cái lạnh không mời mà đến làm tui im lặng, lâu rồi tui không được nếm trải một cái lạnh rõ ràng như vậy, tui thấy mình như được hít thở một thứ không khí nguyên chất mà thiên nhiên đã chắt lọc trong một thời gian dài. Mưa làm tui suy nghĩ nhiều hơn, đặc biệt là về những ngày có những kỹ niệm vui, cũng vì vậy mà mưa làm tui buồn, gam màu xám xịt vây chung quanh, sình lầy và những hạt mưa như tát vào mặt làm mọi người đi chậm lại, không cố vượt đèn đỏ, không tăng tốc, mọi người đi chậm lại. Lúc này, tui mới thực sự nhìn con đường mà tui đi hằng ngày và suy nghĩ nhiều hơn. Như được trút toàn bộ bộ giáp sắt bên đường, tui không làm kỵ sĩ Air Blade nữa. Tui chỉ muốn ngồi một chỗ cho gió lạnh thổi vào mặt, tui có thể ngồi cả một ngày mà không phàn nàn gì. Không phải tui đang buồn hay đang vui, đơn giản là tui thích hít thở không khí như vậy.

Ở công ty có một con chim lớn mà thằng bạn tui nói là con cú hay chim ưng gì đó, nó rất là lớn. Cứ mỗi chiều đi làm về nhìn lên bầu trời lúc nào tui cũng thấy nó đang chao lượn, đôi cánh nó sải hết cỡ đánh những vòng này đến vòng khác, mà vòng nào cũng rất xa. Tui luôn mê mẫn với những hình ảnh như vậy, không phải tui thích làm chim, tui thích làm người hơn. Nhưng tui muốn một lần biết cảm giác khi mình có thể bay, mình sẽ nhìn người dưới mặt đất như thế nào ? Với một không gian lớn như vậy tui sẽ làm gì với nó ? Và nếu như tui có người yêu (là một con chim khác) thì thế nào gọi là “mời nàng đi ăn tối”,” “ngắm hoàng hôn” hoặc “đuổi bắt bên bờ biển”.

Cuộc sống này sẽ thật tốt đẹp nếu mỗi người luôn có cái gì đó để nghĩ đến. Nên tui tâm đắc với một tấm hình mà tui tìm được trên internet, trong hình có đề một câu được dịch ra như là “Mong ước có một cuộc sống luôn tràn đầy đam mê và cảm hứng”, đơn giản như mỗi khi tui nghĩ ở nhà tui còn hai cuốn sách hay chưa đọc, tuần tới có sự kiện lớn của Apple, tháng tới có thể được xem Windows Mobile 7 của Microsoft, chỉ nhiêu đó thôi là đủ để tui hăng hái hướng đến những ngày sắp tới.

Mặc dù mấy hôm nay tui cũng đang buồn chuyện Microsoft lúc này làm ăn ẹ quá, đồ mới thì ra chậm, người ngợm thì suốt ngày tổ chức đi tổ chức lại, cái ông CEO Steve Ballmer thì càng lúc càng sến. Tui buồn hết cỡ, tối hôm qua mặc dù phải chuẩn bị thi tui cũng phải ngồi đến gần một giờ khuya để tìm hiểu thông tin mới về MS. Nhiều khi tui chán quá muốn chuyển qua thích Google, Apple cho rồi, thế nào cũng đở ép tim hơn. Nhưng mà không làm được, tui không có ham muốn với hàng của Google, tui không có đủ động lực và kiên nhẫn để tìm hiểu về Apple, tui chỉ có thể làm vậy với Microsoft.

Đó là vấn đề của tui, một thằng fan boy không hơn không kém, nhưng đó cũng là vấn đề của tình yêu: mù quáng và say mê.

Mỗi lần tui buồn về Microsoft, sau khi mắng chửi thậm tệ hết biết làm gì và không có cách nào để giải tỏa được, khi đó tui quay sang chat với Hoàng Tú, bạn mà tui quen cũng từ việc có chung tình yêu bất diệt dành cho bác Bill Gates. Tú lúc nào cũng “đàn ông” và lạc quan hơn tui trong mọi trường hợp của MS, từ Zune, Bing, Windows Live, Windows 7…Câu trả lời luôn đại khái là “Lo gì anh, Microsoft lùa hết”. Gặp Tú là một may mắn cho tui vì có một người để chia sẻ. Mặc dù nhớ lại vụ còn thiếu ku cậu một vé Avatar làm tui cũng hơi buồn.

Buồn, buồn, buồn là cái chủ đề chính của tuần này như một ông người Nhật từng nói “Tui chẳng biết, nhưng tui thích cái cảm giác u sầu não ruột”, thực ra tui chỉ buồn chuyện Windows Mobile 7 không biết có được trình làng vào mùng 3 tết này không thôi.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *