Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn
Chỉ chưa đầy một năm không về Cần Thơ mà anh có cảm giác như một thời gian dài lắm rồi vậy, đêm 26 tết không ngủ được, chỉ mong sáng thật nhanh để xách hành lý về quê. Đến khi ngồi lên xe Phương Trang mới thấy thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình lại sắp về Cần Thơ, được đi những chuyến phà quen thuộc.
Trên đường về Cần Thơ lần này có một kỷ niệm đáng nhớ là lúc xe vừa ra khỏi Sài Gòn, bỗng dưng tài xế quẹo qua một con đường nhỏ, lúc đó anh nghĩ thầm trong bụng chắc xe Phương Trang bây giờ cũng đổi tính rồi, cũng rước khách này nọ rồi, lầm bầm chửi thầm vì làm mất thời gian quá. Nhưng không, thì ra là từ Sài Gòn về Tiền Giang giờ đã có đường cao tốc. Tuyệt vời, cái cảm giác xe chạy nhanh anh không thích, anh thích cảm giác được nhìn cảnh đan xen nhau giữa những căn nhà cao tầng, những cây cột điện lớn nằm lẫn trong hồn quê của những cánh đồng, những mái nhà và vài cô gái đi chợ sớm. Mê nhất là lúc anh tình cờ mở bài Hương Ngọc Lan khi mặt trời vừa lên.
Hôm rồi em nói anh mới nhớ, thì ra những lần đi phà này cũng là những lần cuối cùng rồi nhỉ, chừng một tháng nữa khi cầu Cần Thơ đi vào hoạt động là em, anh và tất cả người dân miền Tây chắc sẽ thấy vắng đi cái gì thân quen lắm. Nói thì nói vậy thôi chứ đi sau vài lần qua cầu tiện lợi là mình cũng quên hết hình ảnh của phà rồi. Vì người ta thường không đánh đổi 15 phút trên phà với 3 tiếng kẹt phà đâu, vậy thì bây giờ mình ghi ra đây để chừng năm mười năm sau vẫn còn nhớ.
Thích đi phà bởi nhiều thứ lắm, một trong số đó là được đứng ở một vị trí cao để nhìn toàn cảnh sông nước, ngửa mặt lên đón gió trời như ôm mình vào lòng và nghe những tiếng mời mua xi-gum, nước suối, vé số, và nhất là, được ngửi mùi bắp luộc ngon hơn trên Sì Gòn nhiều. Mỗi lần đi phà lại có dịp để mình nhìn kỹ nước sông Cần Thơ nó đục nó xấu cỡ nào (vì vậy mới thông cảm cho những người không phải ở miền Tây sẽ không cảm thấy yêu mến nó được), chỉ có hòa mình vào cuộc sống ở đây thì mới thấy thân mật với dòng sông này được, và cũng đến bây giờ anh mới phần nào hiểu được người ta hay nói miền Tây rất là “mặn mòi”.
Trong lần đi phà này anh cũng không quên “souvenir” bằng một chiêu tè bậy ngay trước mũi phà, ban đầu cũng khá quê vì tự nhiên thấy mình chưng hửng giữa trời đất, rồi trong lúc đang “làm việc” thì hết phà này đến phà khác đi ngang, rồi đến ghe, đò…nhiều lúc muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng cũng làm nốt hết. hehehe.
Gặp lại anh em công ty cũ anh không khỏi xúc động vì mọi thứ giống như mới vừa hôm qua, sau một nụ cười xã giao, đặt ba lô xuống bàn là anh giống như mỗi ngày vẫn đang sống ở đây. An, anh Công, chú, thầy, Lộc, chị Thắng, chị Thanh mỗi người đúng là có thay đổi một ít, chín chắn hơn, đẹp hơn nhưng suy cho cùng vẫn thế. Anh với An ra quán Cây Bưởi cũng nằm gần quán River Side, hai thằng lên lầu chọn một góc nhìn ra sông và gọi những món quen thuộc, uống bia rồi nói chuyện phiếm. Trong lúc An nói rằng năm nay nó giải quyết xong rất nhiều công chuyện thì anh cũng tranh thủ hít vài ngụm gió từ sông ùa vào. Phải tranh thủ thôi vì những thứ này không mua được, anh nói với An là “tui tri ân những lúc như vầy lắm ông không biết đâu” nhưng ổng không nói gì chắc còn hằn học vụ anh được coi Avatar tới hai lần rồi (+__+)
Tối hôm đó ăn tất niên, đồ ăn thì không khoái lắm nhưng khoái nhìn bác Lộc thường ngày thì ca ngợi lối sống “cool”, “indie” cho đến tối gặp người đẹp thì ổng lí nhí đến ăn khoai tây còn không dám múc là biết rồi. Ông An thì khoảng 5 phút quay qua rờ bụng vợ, 10 phút quay qua hỏi Trân “Em thấy Đăng sao ? Được không ?”, nói thiệt chút xíu nữa là anh cho ổng một vé Avatar để ổng biến đi cho rồi. Còn anh, hix hix, anh nhầm tên phim “Shutter Insland” với “Shutter Land” bị chỉnh sửa còn hậm hực tới giờ (>__<) Hôm sau 10h sáng lại nhậu, anh đã cố ý dụ ông An là “1h giờ tui phải đi ra bến xe để chuẩn bị về rồi” mà không biết chèo kéo sao đến 3h giờ mới được về. Phải thú nhận là anh cũng tự nguyện vì hôm đó vui quá (quên, có em tham gia một chút nữa), ăn ở nhà hàng Hoa Sứ ngồi sát mé sông. Nói đến đây mới nhớ, hôm trước An có rủ đi chợ nổi chơi. Mặc dù không biết bơi nhưng sau khi ổng trấn an rằng ổng biết bơi (mà cái thân ổng thì cứu được ai ?) nên máu phiêu lưu nổi lên anh đồng ý. Từ nhỏ đến nhớ sống ở miền Tây mà chưa bao giờ thực sự lênh đênh trên sông và tận mắt chứng kiến một phiên chợ nổi. Một chuyến đi rất thỏa mãn và hoàn toàn relax, chỉ tiếc một chổ lúc An rủ ra ngoài sau tàu tè thì anh không dám, anh có đi theo ổng ra đó đứng chơi nhưng không dám vì có cảm giác sợ nửa chừng tàu thắng lại thì bị ngã nhào xuống nước. Đó là phần nói chung của chuyến về Cần Thơ, còn về quê anh thì anh thấy hơi buồn vì nó không những không có những thay đổi đáng kể mà thậm chí còn mốc meo cũ kỹ. Đường phố thì như bị đóng bụi, bước vào một quán ăn thì lại có cảm giác ẩm thấp khó chịu. Cái quán bò Hiệp mà thời đi học anh coi như một tòa lâu đài tráng lệ thì giờ đi nó đen đúa xấu xí đến bất ngờ. Không có một khuôn viên nào mới, khu giải trí nào mới. Uhm, chỉ có khu công viên buổi chiều trông đẹp, đó là góc duy nhất trong thành phố anh thấy bình yên.
Mà anh cũng nhanh chóng quên đi những chuyện đó, bởi vì được gặp người thân là món quà lớn nhất trong những ngày tết. Đây là cái tết đầu tiên mà anh cảm nhận sự cần thiết của việc gắn bó với những người thân trong gia đình, anh tự thúc giục mình đi thăm dì năm, qua dẫn mấy đứa cháu đi chơi , giúp đở ba anh khai trương, khui bia và đi mua nước đá. Anh thấy thích ngồi bên mấy chú nghe họ nói về chuyện gia đình. Năm trước anh thấy mình trưởng thành hơn nhiều và cũng hy vọng năm nay anh lại càng trưởng thành hơn nữa.
He he ! cần thơ à ! Tui khoái con gái miền tây lắm ! có em nào pm cho tui nha