Khoảnh khắc

Không nhớ từ đâu mà mình tìm được một đoạn video. Gửi cho Ty bông, cả hai đều khóc khi xem xong, rất có thể bạn cũng sẽ như vậy.

Đoạn video làm mình suy nghĩ liền mấy ngày trời, mình thấy mắc cỡ, thấy bản thân đang lãng phí cuộc sống, cảm thấy chất chứa quá nhiều sợ hãi và ích kỷ.

Mykonos

Một ngày của tui thường bắt đầu bằng một nỗi buồn, đó là phải đi làm. Đi làm tức là tui phải bỏ dở giấc ngủ nên tui ghét lắm, đang ngủ thức giấc nhìn ra cửa sổ mà thấy trời vẫn tối thì rất thích, sửa lại tư thế, quấn cái mền ngủ tiếp, rồi nếu tình cờ thức nữa mà thấy trời nhá nhem thì thấy hơi buồn buồn, nhưng vẫn vui vẻ trùm mền lên đầu yên tâm rằng trời vẫn tối, ngủ tiếp.…

Xích bích

Hôm nay tui và Ty bông đi ăn cà ri Ấn Độ, tính ra cũng gần cả năm rồi chưa ăn món đó. Sẵn không còn phim gì hay để coi mà không khí Sài Gòn đang quá vui vì Việt Nam thắng Malaysia (đính chính là tui không có coi, lúc đó tui đang ngủ trưa) nên hai anh em mới nhớ đến cà ri Ấn Độ.…

Đập hộp mừng sinh nhật Mamy Bông

Hôm nay tui up hình mấy món quà mà tui, mamy, Ty bông được nhận nhân ngày sinh nhật của mamy tui. Đầu tiên là quà của nhân vật chính, cả tuần anh em tụi tui suy nghĩ mãi mà không biết mua quà gì cho mamy, quà gì mà phải vừa sành điệu vừa xài được, mẹ tui còn teen lắm, ngày nào cũng lên mạng chat chít rồi cập nhật tin tức nghệ sĩ trên VnExpress.…

Mặc dù anh không phải là một thằng ma cà bông

Chúng tôi mắt chạm mắt khoảng bốn giây giữa lúc Sài Gòn đang mưa tầm tã, nàng mặc chiếc váy màu trắng có họa tiết là những vòng tròn màu đen, chiếc áo sơ mi ngắn tay để lộ làn da mềm mại, gương mặt nàng toát lên vẻ tự tin hiếm có.…