Nãy đang ngồi ăn mấy món low carb tự nhiên nghĩ tới chú xe ôm mình đi gần 10 năm nay, chính xác là vậy luôn, từ lúc tóc ổng còn đen lấp lánh, nụ cười toả nắng đẹp trai nhất bãi, nay đã già giơ tóc bạc trắng. Giờ tui ít đi xe ôm nên chú trở thành “Người Vận Chuyển” là chính. Ổng cũng không phải là người chạy chuyên nghiệp gì, thỉnh thoảng vẫn mua thiếu một vài món cần mua, đặc biệt là mua nấm rơm thì lúc nào cũng mua gấp đôi mức cần thiết (chắc crush chị bán nấm), cơ mà chịu mua nước đá, mua cà phê giùm, chịu chở vợ tui lúc có bầu, chịu ra vô mỗi ngày trong Từ Dũ mà không một lần nề hà.
Tui hay có mối quan hệ thân tình với mấy ông xe ôm vì tính tui làm biếng nên tui luôn trốn tránh các việc vặt, tui hay tự bào chữa cho bản thân là “phải dành đầu óc để nghĩ chuyện khác thay vì dắt xe đi mua cơm”, làm biếng ngay cả khi mới chân ướt chân ráo lên Sài Gòn làm dư luận viên nhầm nhầm nhầm lập trình viên lương 3 củ, lúc đó tui vẫn trích ra một khoản đầu tư gọi là “đầu tư cho các chú đầu hẻm”, hồi còn đi học ở Cần Thơ cũng thế, nhiều khi đi một đoạn đường không dài đâu, mà nghĩ tới chuyện vô gửi xe phải xuống hầm rồi lại va chạm da thịt với mấy em trong khu gửi xe là mặt lại đỏ bừng lên nên thôi, tui đi xe ôm.
Tui lúc nào cũng favorite mấy ông chạy xe hiền lành và chạy chậm, mà phải chậm rì luôn nghe, là tui đưa vào danh sách cạ cứng ngay. Một khi đã là mối của tui thì dù đi đâu tui cũng đi với ổng thôi, dù có ông xe ôm khác đứng cách đó chưa đầy 1m và mối của mình ở cách đó 1km, tui cũng sẵn sàng chờ. Cũng như cách đây mấy năm lúc chuyển nhà từ Hồ Hảo Hớn sang Ký Con, tới giờ cái ông hàng ngày mua nước đá mang lên là ông Hảo Hớn, chứ không có một ông Ký Con nào, chưa từng, dù mấy ổng cũng ve vãn tui “bớt con 50%” dữ lắm.
Mấy ông xe ôm cũng khoái tui, hồi ở Cần Thơ tui hay đi với một chú tên Hoàng, riết rồi thân mỗi lần nhà ổng có gà rừng hay gà ta bổng rượu là nhất quyết phải gọi kêu tui qua, nếu tui dùng dằng không qua thì chừng 15p sau ổng đã có mặt trước nhà kêu “Đăng ơi”, nhậu với ổng cũng vui, hay nói mấy chuyện ở quê, cá đồng chiên, nhạc sến, lại được 2 cuốc đi về miễn phí.
Tự nhiên ngồi nghĩ lại cuộc đời mình tới giờ khá là có duyên với mấy ông chạy xe ôm thiệt luôn, tui nhớ tên cũng khá rõ, anh Sơn, chú Hoàng, chú Hiệp, từ nhỏ xíu ba mẹ cũng tuyển cho tui một ông hiền hiền, chạy kỹ, và cứ thế mỗi ngày đưa đón, chở đi ăn, chở đi học, chở đi đá banh, mà đặc biệt là đi đá banh thì phải vô sân đá với tui luôn, để bảo vệ tui khỏi chấn thương, bởi vậy hồi đó mấy đứa bạn nó không thích chơi đá banh với tui cho mấy.
Cái thằng nhỏ xíu ngày ấy giờ khi đã gần 34 tuổi mỗi sáng nó vẫn làm những việc tương tự, cũng nhờ đi mua đồ ăn, sáng ra là đứng ngóng ly cà phê, thỉnh thoảng con gái rượu hết bỉm cũng nhờ tới chú xe ôm, nhiều khi tui cũng thấy ngại lắm, vì một đời người mà ổng lớn tuổi tới vậy rồi vẫn phải đi làm mấy việc này, nên mỗi lần trả tiền tui đều ráng kính cẩn nhất có thể, bo thêm chừng 10k và đặc biệt là hay nói “sau này con có đi chỗ khác ở chắc con dời chú theo luôn quá !”. Mà tui không có giới thiệu mối của tui cho ai bao giờ, tui sợ sáng bị chậm trễ ly cafe Hào đen không đường ngon tuyệt trần của tui lắm!