Đối với tôi cảm giác nghe nhạc thích nhất là lúc mình đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lúc đó có hai trường hợp xảy ra, một là bài hát không có ý nghĩa gì, nó cứ làm công việc của nó và tôi cũng có thế giới của riêng mình, nhưng nếu may mắn có một bài hát thích hợp, xuất hiện đúng lúc, thì khi đó giai điệu của chúng đẹp hơn gấp ngàn lần, nó có thể đưa tôi đến những nơi mà khi tỉnh táo không thể nào nghĩ đến được, như cách đây mấy hôm khi tôi nghe bài Seconds to numb của Kings of Convenience.
Tôi thấy mình đang bước chậm rãi bên bờ biển, tôi cảm nhận được những tia ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào mặt khiến tôi phải nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy loài hải âu đang thả những vòng bay cuối cùng trước khi một ngày kết thúc, tôi cảm nhận được như là tôi đang ở đó, thật như cảm giác đôi chân mịn màng trên cát, như tay tôi vừa mới lướt trên làn nước, như vừa sung sướng thả trôi mình theo cơn sóng.
What will we become ? What will we become ? Lời bài hát cứ ám ảnh tôi mãi cho đến ngày hôm sau, lúc ngồi ở công ty, tôi vẫn cứ nhớ về cái cảm xúc đêm qua, thật là kỳ lạ, đến lúc này tôi lại có cảm giác mọi thứ đều không có thật, rằng mình chưa từng đến biển bao giờ, tất cả chỉ đến từ trí tưởng tượng hoặc là tôi đã xem ở đâu đó trên tivi, khi lang thang trên internet hay nghe một người bạn kể lại, tôi chưa từng đến biển ? Nó như quá lạ lẫm, tôi thoáng giật mình vì thế giới nhỏ bé mình đang sống. Thật là kỳ lạ lúc đó tôi lại thấy vui vì tối nay tôi lại có thể về nhà và nghe lại bài này trước khi chợp mắt, nhưng rồi không có ích gì, tôi không tài nào nghe đúng bài hát đó khi mình đang nửa mê nửa ngủ, và rồi tôi cũng tin rằng không phải lúc nào tôi cũng có thể đánh thức cảm xúc đó một lần nữa.
Nhưng tôi vẫn muốn ghi lại ở đây, để đánh dấu một lần bồng bềnh của mình.