Hôm bữa gọi video cho thằng bạn thấy nó ăn nem chua, tự nhiên thèm quá bèn gọi đúng món đó để nhậu. Hôm sau nói chuyện với một thằng bạn khác về chuyện đọc sách, đủ loại Tây, Ta, Tàu, bàn về cuốn này cuốn kia, rồi nói về di sản của người này người kia rất dữ dội. Thằng bạn hứng quá đi mở hết mấy thùng sách để lục ra cho mình mượn, mấy cuốn nó tâm đắc nhất. Tới chừng vô bọc sẵn hết, hăm hở chuẩn bị mang qua thì mình hỏi, gần nhà mày có chỗ nào bán nem lai vung không? Nó nói không nhớ, không rõ. Mình mới nói bữa nào mua được nem lai vung thì hả mang sách qua.
Hôm qua đi uống bia với một người bạn khác nữa, từ Saigon ra. Hai thằng hẹn ra quán ngồi nhâm nhi một hồi thì nó lấy ra con máy chụp hình Leica, nó than kinh tế giờ bê bết, công chuyện bữa-có-bữa-không, có đi nữa thì tiền bữa-trả-bữa-không. Giờ nó định bán luôn cái máy này đặng có tiền túi, cho chắc. Mình cũng làm bộ nhăn mặt, tỏ ra buồn như Ki-a-nu-ri’s một hồi, suy tư một hồi, rồi một hồi nữa mình mới cầm Leica lên, miệng cứ lẩm bẩm phù du, phù du, rồi mới nói, thôi sắp bán, mày chụp anh coi thử, cũng là kỷ niệm. Mình nói câu cuối, này cũng chỉ vì lòng từ bi, mà thôi. Rồi thêm câu cuối cùng nữa, là không, anh không mua đâu.
Hồi lâu lắm, chiều hè, lúc lấy xe đạp chuẩn bị đi mua cà phê thì nhà hàng xóm có một bà chạy honda trờ tới, đá chống cái két, không mở bài gì hết, bả hét thẳng vô nhà người ta: dumaaaaa, coi chừng còng số 8 tới nhà mày đó. Dumaaaa, câu này hay, mình khen thầm. Suốt đoạn đường đạp xe trong đầu mình cứ dumaaaa, dumaaaaaaa.
Lúc về tới nhà đi ngang qua thấy bả cũng còn ở đó, cứ lên xe rồ máy xong lại đá chống cái két, bước xuống đi đi lại lại, có lúc một tay chắp sau lưng, một tay chỉ thẳng vô nhà ông hàng xóm, vốn từ nãy giờ vẫn không mở cửa, dumaaaaaaa không phải vì nể <điền một đống cái tên / vị trí xã hội / anh công an phường vô đây> là tao đã <như-thế-này-như-thế-kia> rồi. Không phải vì nể, không phải vì nể. Mình cứ chắp tay đi đi lại lại bên này, lẩm nhẩm lẩm nhẩm, người đâu mà nói chuyện lôi cuốn như vầy. Bả làm như tới đây không phải để đòi tiền, dẫu sao cũng chưa tới bốn trăm ngàn. Mình trộm nghĩ, bả tới đây là để tìm chữ, tìm ý, chửi câu gì xong lên xe định bỏ đi thì ý lại tràn tới như lũ lụt, nên bả cứ lần lựa mãi, đi đi lại lại: Tao không dạy mày được thì để tòa dạy mày (mình lấy tờ A4 thứ sáu mươi tám ra ghi lại) – Tới cái ngày mày giết người diệt khẩu (mình ghi lại dòng thứ hai) – Tới ngày trả tiền là mày bắt đầu dàn dựng (dòng thứ ba) – Bạc quá <tên người hàng xóm> (dòng thứ tư). Ghi tới chừng gần hết tờ A4 thì ông hàng xóm mới mở cửa bước ra rồi dúi cho bả mấy tờ tiền, từ đầu tới giờ ổng không nói gì, tới lúc đưa tiền cũng chỉ biểu diễn một nụ cười nhạt. Rõ ràng là bả tới đây để tìm chữ, tìm ý, bởi vì tới chừng trả tiền xong xuôi hết, bả vẫn cứ đi đi lại lại, và luôn bắt đầu mỗi ý bằng: Câu cuối cùng, <bất kỳ chủ đề gì>. Câu cuối cùng, câu cuối cùng, câu cuối cùng. Tới chừng tiếng động cơ xe xa dần cả dãy nhà mới nhẹ nhõm, chỉ có mình vẫn đi đi lại lại nhìn ra bóng rừng im ắng bên triền núi, lẩm nhẩm lại mấy câu bả nói ban nãy, có lúc đứng chắp tay tự hỏi nàng từ đâu tới, mình đang nghe thứ nhã nhạc gì đây? Câu cuối cùng là câu quan trọng, cứ mong nghe mãi những câu cuối cùng đó.