Nhậu #39 – Cẩm nang người viết văn
Dắt xe đạp điện vô, hai chiếc, sạc pin đầy đủ. Khoá cổng, đóng mái che, mở đèn. Xong hết thì khoá cửa chính, cửa phụ, đóng chốt, làm mọi thứ thật cẩn thận.…
Dắt xe đạp điện vô, hai chiếc, sạc pin đầy đủ. Khoá cổng, đóng mái che, mở đèn. Xong hết thì khoá cửa chính, cửa phụ, đóng chốt, làm mọi thứ thật cẩn thận.…
Cá ngừ giao tới còn vừa đủ lạnh, trời cũng lạnh. Còn chưa đầy mười lăm phút là bãi triều. Lấy thớt, để cá lên cắt thành nhiều lát, cẩn thận đặt ra dĩa.…
Sở thích của Tư Cảnh là viết di chúc, vì chỉ khi đó anh mới được ngồi cạnh cái chết, cạnh sự thật. Tuy nhiên sau nhiều lần chết đi sống lại, anh mới biết có một thứ còn mê hoặc hơn nữa, đó là ngồi đọc di chúc cho chính mình.…
Một thằng gốc Ấn đẻ ra ở New Zealand định cư ở Canada đang đi Trung Hoa nhập hàng. Một thằng ở Luân Đôn, hai ba đứa kia ở đâu chưa biết.…
Liên.
Đúng là hôm đó tôi có sắp xếp nhầm vị trí đồ đạc ở gian sau. Sáng đó thổi gạo nấu cơm, lúc bỏ bịch gạo trở vào tủ tôi để quên lon đong bên ngoài.…
Từ khi nàng động chạm thì như bị bỏ bùa, dù chỉ thoảng qua nhưng đã quyến luyến. Gặp thủ trưởng nộp đơn xin thôi việc vì lý do cá nhân, xong năn nỉ cơ quan hỗ trợ làm giả giấy tờ để dễ hoà nhập.…
Chuyện con cọp bay qua ở phần 29 là nói chơi chứ cọp làm sao bay được. Thứ Nhân vật chính thấy ngày hôm đó là một vụ rơi UFO do người ngoài hành tinh điều khiển, ngồi trong đó không ai khác ngoài Du Kỳ.…
Quán Cương Thi là điểm hẹn quen thuộc của tổ đội Phòng Công Chứng số 2. Tan làm cả đám hay ra ngồi lai rai tâm sự. Hải sản ở âm phủ vẫn tươi ngon bình thường, đánh bắt nuôi dạy y như trần gian.…
Đến chỗ nhâm nhi quen thuộc, ngồi nhìn mặt hồ trôi, mỗi lúc ngẩng đầu lên để nốc chai bia tiện thể ngó coi mặt trời đã xuống núi chưa, tưởng đã quên, nhưng vẫn lưu luyến, mở cửa cho những giai điệu lang thang trong đầu.…
Người sợ vợ nhất câu chuyện này là ông Bảy Tơi, tên thật là Tả Văn Tơi, phụ thân của Tả Văn Cảnh.
Lúc chết xuống âm phủ rồi, đang đứng ở Phòng công chứng số 2 ông giật mình nhớ ra lúc rửa chén xong quên để nơi khô ráo.…